- AAAAAAAAAA !!! Đau.....quá...... - nó ngồi khuỵ xuống, ôm lấy một bên con mắt của mình, máu từ mắt nó chảy xuống từng giọt giot. Nó đang đau, đau lắm. Còn cái bọn người vừa hại xong con mắt bên phải của nó thì cứ đứng cười hả hê trong bóng tối.
- Cho đáng đời!!! Cái tội không biết lượng sức mình là gì !!! Đừng tưởng mình là tiểu thư đại gia thì làm được gì thì làm!!! - một tên đứng đằng trước có vẻ là tên cầm đầu của nguyên một băng nhóm đó nói chỉ trích vào nó.
Nó biết người đó là ai, nó không đau vì con mắt của nó, nó đau vì trái tim nó đang vỡ vụn ra. Người vừa hại nó là người mà nó đang thầm thương trộm mến, nhưng chỉ vì nó lỡ gây sự với một thằng trong đám đàn em của người đó nên giờ nó lãnh hậu quả thế này đây. Cô bạn thân của nó ngồi xuống kế bên và ôm nó, khóc ròng ròng, miệng không ngừng nói:
- Băng Băng !!! Đừng làm tớ sợ !!! Tớ xin lỗi, chỉ tại tớ hết!!! Nếu tớ không sơ ý để họ bắt về đây thì cậu đâu bị thế này !!! Nếu tớ cẩn thận hơn....thì cậu sẽ không phải đi cứu tớ !!!
- Đừng nói lôi thôi nữa, cô phải đi với bọn này rồi !!! - thế là tên cầm đầu kéo tay cô bạn của nó đi. Nó cố gắng chụp tay để giữ lại nhưng không đươc. Bọn chúng đã đi mất hút từ đời nào.
Nó ngồi đó, một mình trong bóng tối, sự tuyệt vọng và sự hận thù đang dâng lên trong lòng nó. Nó hận tất cả mọi thứ, nó hận tất cả con trai trên thế giới này, nó hận vì mình đã quá ngu muội để giờ đây, nó không thể tránh được hậu quả nghiêm trọng này. Nó ngồi ôm hai đầu gối lại và khóc, không một chút ánh sáng bao phủ lấy nó, nó cảm thấy mệt và muốn thoát ra khỏi nơi này. Bỗng nhiên, một bàn tay chìa ra trước mặt nó, chỉ duy nhất có bàn tay đó là đang phát sáng mà thôi. Nó ngước lên và nhìn thấy, một chàng trai với mái tóc bạch kim, làn da trắng, anh đang mặc một bộ quần áo như Chúa thần từ trên trời bay xuống. Anh chỉ mỉm cười nhẹ và nói rằng:
- Hãy để tôi chữa lành vết thương đó....
Nó định đặt tay lên bàn tay đang toả sáng và có hơi ấm ấy, nó nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi được nơi này là nó mừng lắm, nó chỉ cần bấy nhiêu đó thôi là quá đủ rồi...
- NÈ !!! DẬY ĐI CÔ NƯƠNG !!! - một cuốn sách không dày cho lắm đập vô đầu nó mấy phát. Nó tỉnh dậy, mắt mơ mơ màng màng, thì ra chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ của ba năm về trước.
- Ư....chuyện gì vậy? - nó vươn vai và nhìn "thủ phạm" đã đánh thức nó dậy.
- Nãy giờ lo ngủ không thì biết được cái gì chứ? - Ngọc Hoa, cô bạn thân hồi nhỏ của nó. Tính đến nay hai đứa đã học chung với nhau được 10 năm rồi. Ngọc Hoa để cuốn sách qua một bên và đưa cho nó một lá thư - Cái này là FAN HÂM MỘ của bà gửi cho bà đó ! Đọc đi !
- Lại thư à... - nó nhận lấy lá thư một cách mệt nhọc.
- Ai biểu, nhan sắc của bà "nghiêng nước nghiêng thành" làm gì, chỉ tội bị chột một bên mắt thôi hihi - Ngọc Hoa cười cười nhìn nó.
Công nhận rằng bề ngoài của nó không hề tệ chút nào. Nó cao 1m78 (đúng tướng người mẫu hô hô), tóc màu xanh đen được cắt ngắn và so le, nhưng mượt mà tự nhiên chứ không đi ép hay duỗi gì cả, đôi mắt màu xám lấp la lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời nhưng thoáng chút nỗi buồn , chỉ tội bên con mắt phải của nó bị băng lại chứ không thì ai cũng có thể chiêm ngưỡng được cả con mắt bên kia rồi. Nó xé thư ra ngồi đọc một cách thản nhiên xong vò nát lại và quăng vào thùng rác phía cuối lớp. Ngọc Hoa sững sờ nhìn nó:
- Trời đất !!! Thư của người ta gửi bà mà sao bà quăng một cách không thương tiếc thế !!!
- Mới đọc câu đầu là thấy nhảm rồi...khỏi đọc nữa.
- Sao lúc nào bà cũng tự cô lập mình thế? Học lớp 12 rồi, phải thay đổi một chút chứ
Nó dường như bỏ ngoài tai những gì Ngọc nói, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. Nó cũng muốn thay đổi lắm chứ nhưng dường như chẳng có phép mầu nhiệm nào có thể giúp nó đổ được cái quan niệm về tụi con trai. Đối với nó, con trai bây giờ như sinh vật lạ, không bao giờ giữ được sự chung thuỷ, chúng chỉ coi con gái như đồ chơi bla bla bla...và nhiều thứ khác. Đang suy nghĩ như thế thì bỗng nhiên có một tiếng la vọng từ bên phải của nó:
- Ê !!! Coi chừng !!!
Nó vừa quay qua thì.....
Nó vừa quay qua thì thấy một trái bóng rổ đang lao tới phía nó. Cũng may nó đưa mặt của nó vô trong kịp không thì ăn nguyên trái bóng rồi (lớp nó ở dưới đất nên hay bị "hăm dọa tính mạng" bằng mấy kiểu này). Nó đi ra khỏi bàn học và nhặt trái bóng lên rồi đi ra khỏi lớp để đem trả lại cho "kẻ sát nhân" (nó nghĩ như thế). Nó đứng trước cửa lớp và đợi chờ "kẻ sát nhân" đó tới. Một thằng con trai cao 1m88 (thú rùi, không phải ng nữa TT^TT), mái tóc màu xanh nước biển cùng với đôi mắt màu xanh da trời đang chạy lại phía nó. Mặt hớt ha hớt hải cúi đầu xin lỗi nó:
- Xin lỗi ấy nhá !!! Cho mình xin lại trái bóng !!! ^^"
- Hừm...lần sau cẩn thận hơn dùm một cái...cậu tính giết hết mấy đứa trong lớp tôi hay sao... - nó thảy trái bóng lại cho tên con trai đó rồi quay lưng bước vô lớp. Tên con trai đó bỗng nhiên đứng nhìn nó một cách đắm đuối. Không hiểu sao tim cậu tự nhiên đập nhanh đến như thế. Người cậu nóng ran lên giống như là đang bị lửa thiêu đốt, cho đến khi mấy thằng bạn la lớn gọi cậu thì cậu mới quay đi nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại để nhìn bảng lớp của nó - lớp 12A.
Nó bước vô lớp thì thấy Ngọc Hoa đang cười tủm tỉm một mình. Nó đi lại, một tay đặt lên trán nó, một tay đặt lên trán Ngọc Hoa. Nó lắc đầu:
- Bà bị bệnh nặng rồi. Đi vô bệnh viện đi là vừa.
- Gì chứ? Sao tự nhiên kêu tui vô bệnh viên là sao?>"<
- Chứ sao ngồi cười một mình? Không bệnh chứ tâm thần à?
- Hem phải, tui cười vì cái anh chàng hùi nãy đi lấy lại bóng ấy hehe
- Hắn ta sao?
- Hì hì...tại bà không để ý chứ lúc bà quay lưng đi rùi tự nhiên mặt anh chàng đó đỏ lên...nhìn cute cực kỳ ^O^
- Lại ham trai... - nó chỉ vô trán của Ngọc Hoa. Ngọc Hoa gạt tay nó qua một bên và hơi nhăn mặt một chút.
- Ham gì mà ham !!! Để tui tìm kiếm thông tin về thèng đó cho bà hen hen !!!
- Bà kiếm cho bà thì có, chứ kiếm cho tui làm gì. Tui đi vô thư viện đây. - nói xong nó quay lưng đi một mạch. Mặc kệ cô bạn của nó miệng cứ luyên thuyên khen này nọ. Dù gì nó cũng sắp tới thời kì kiểm tra rồi nên nó mặc kệ, coi như "lời nói gió bay".
Một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay là chủ nhật, nó đang đọc báo trong phòng khách thì Ngọc Hoa đâu ra bay vô ngồi kế bên nó. Nó đặt tờ báo xuống và nhìn qua:
- Làm gì ở đây? Sao vô nhà tự tiện thế?
- Nhà bà có khoá cửa đâu nên vô luôn
- Có chuyện gì hay sao mà lại đến nhà tui? Muốn "ăn chùa" nữa à?
- Không!!! Tui đến đưa thông tin về thèng kia cho bà mà hehe.
- Nói một mình bà nghe đi, tui đi ngủ - nó định đứng dậy thì bị Ngọc Hoa giữ lại. Rút cuộc nó không đi được, đành phải ngồi xuống "banh lỗ tai" ra mà nghe cô bạn của nó ca tụng về 1 thằng con trai mà nó không hề quen biết.
- Hihi...tên này là Hoàng Vũ, học lớp 12D, là siêu sao bóng rổ trường chúng ta, tính cách rất là vui vẻ, ga lăng và rất chi là MANLY . Là 1 trong các HOTBOYS đứng đầu trường mình đấy.
- Rồi sao? Liên quan gì đến tui đâu...
- Bà đang đc một HOT BOY thích mà còn nói thế đc à? >"<
- Không quan tâm...nói xong rồi thì tui mời bà về để tui đi ngủ...
- Chài ai....bà dám đuổi tui à???
- Tui "mời" chứ ko phải "đuổi", đc chưa?
- Hehe...mai bà sẽ biết tay tui...bibi nhá
Nói xong, Ngọc Hoa chạy cái vèo ra ngoài để tránh bị nó đá văng ra cửa không thương tiếc. Nó thở dài, rồi lại ngồi phịch xuống ghế SOFA, nó nhớ đến hình ảnh của chàng trai với mái tóc bạch kim trong mơ ấy. Nó ngước đầu lên trời và nói:
- Chừng nào...em mới tìm được anh...
Sáng thứ hai như mọi ngày, nó xách cặp đi tới trường trên chiếc xe đạp của mình. Thường thì nó là người đến sớm nhất nhưng hôm nay thì lại khác. Có một người đã tới sớm hơn nó, người đó đang đứng trước cổng trường và nhìn lên như để dò xét một cái gì đó. Nó không quan tâm đến định đạp xe ngang qua thì người đó liền lên tiếng:
- A ! Bạn gì đó ơi, cho mình hỏi !!!
Nó vội dừng đạp xe và quay đầu lại để nhìn xem người đó là ai. Nó không thể nào không ngạc nhiên được trước vẻ bề ngoài của người nạy Trước mặt nó là một thằng con trai với mái tóc bạch kim hơi dài nhưng được vuốt keo lên một cách điệu nghệ, đôi mắt màu vàng nâu nhưng sáng và ấm áp như ánh nắng mặt trời, tên cao cũng cao cỡ tên Hoàng Vũ, 1m88 (con trai trên đời nì thành thú hết rồi). Hắn ta đang mặc đồng phục trường của nó, trông rất chỉnh tề và gương mẫu. Nhưng có điều, hắn lại đeo thêm một "cặp *** chai" nên chỉ làm nó cảm thấy ngờ ngợ. Nó leo xuống và dắt chiếc xe đạp của mình đi lại chỗ hắn:
- Chuyện gì? Cậu là học sinh mới à?
- À ừ... - hắn nhìn nó một cách gượng gượng như thế nào ấy. Nó nhìn hắn một lúc rồi nói.
- Đợi chút, tôi đi cất cái xe đã rồi tôi đưa cậu lên văn phòng. - hắn gật đầu, nó quay đi và chỗ nhà giữ xe đạp rồi chạy ra. - Được rồi, đi thôi.
Nó đi trước, hắn lẽo đẽo theo sau. Nó thấy là lạ, hình như hắn chưa tiếp xúc với con gái bao giờ hay sao ấy. Nó cố đi chậm lại để đi ngang hắn. Hắn chợt nhận ra điều đó nên cũng ráng đi ngang ngang nó nhưng không ngang quá. Nó quay qua bắt chuyện :
- Cậu tên gì?
- À...Mã Thiên...còn bạn?
- Băng Băng. - nó mắt vẫn hướng về đằng trước nhưng miệng thì vẫn trả lời.
- Tên bạn đẹp ghê. - hắn cười, một nụ cười không thể chê vào đâu được (kiểu này chết con gái rùi còn j nữa !!! TT^TT...ngay cả tác giả cũng sắp chết rùi đây này ) Nó hơi ngạc nhiên vì nó chưa bao giờ thấy con trai lại cười đẹp như thế. (tại ghét con trai mà nên có thèm nhìn ngó xung quanh đâu mà bít ai cười đẹp hay hok >"<)
Dẫn hắn đến trước cửa văn phòng rồi, nó tận tình dẫn vô gặp cả thầy giám thị phụ trách chào đón học sinh mới. Thầy bảo nó đứng ở ngoài chờ hắn để có gì còn chỉ hắn lên tận lớp nữa, nó cũng nghe lời dù gì nó đã lỡ giúp rồi thì giúp cho trót. Sau khi thầy đã dặn dò kỹ lưỡng, hắn đẩy cửa đi ra, thấy nó đang đứng dựa vào cột tường, hắn cười nữa ( AAAA!!! Tác giả sắp chết vì nụ cười này ùi hix hix ):
- Băng Băng đứng đợi lâu không? - mới biết thôi mà hắn đã gọi tên nó có vẻ hơi thân mật. Nó lắc đầu và quay qua hỏi hắn.
- Cậu học lớp nào? Để tôi đưa lên.
- À, 12D - nó sững người vì hắn học chung lớp với tên HOT BOY Hoàng Vũ gì gì đó mà Ngọc Hoa mới nhắc tới hôm qua.
- Vậy đi.
Lần này không "người trước kẻ sau" nữa, hai người đi ngang bằng với nhau. Lâu lâu, Băng Băng lại quay qua nhìn Mã Thiên, hắn thật sự có nét giống với người trong mơ của nó nhưng... chắc là không thể nào. Khi đưa hắn đến khu của lớp 12 rồi, nó chỉ tay về phía trước:
- Đi tới xuống phía dưới là lớp 12D, co gì vô đó hỏi đứa nào là lớp trưởng, kêu nó giúp đỡ cậu. Tôi về lớp tôi.
- A ! Khoan đã...Băng Băng học lớp nào? - hắn hỏi nó một cách nhỏ nhẹ. Nó không quay đầu lại mà vẫn nói tiếp.
- Tôi học ở bên khu A, 12A đấy. Có gì cần thì giúp đỡ thì cứ xuống đó tìm tôi.
- Ừm...cảm ơn nhiều nha... - nói xong hắn cũng đi thẳng về phía lớp mình. Lúc này nó mới dám quay nửa mặt của nó lại, nó nghĩ thầm trong đầu.
- Không lẽ cậu là ................
Nó cứ đứng đó nhìn hắn cho tới khi bóng hắn khuất dần. Bỗng nhiên, từ đằng sau có ai đó đặt tay lên vai nó làm nó giật mình quay lại. Thì ra là Hoàng Vũ, cái cậu HOT BOY mà Ngọc Hoa hay tấm tắc khen với nó cả một tuần trước chỉ vì cậu hay gửi quà cho nó, nào là gấu bông, dây chuyền bla bla bla toàn là những thứ dễ thương mà con gái rất thích nhưng nó nào thèm quan tâm, nó đem đi tặng lại cho từng bạn nữ trong lớp nó. Còn dư thì nó đem tặng cho mấy nhỏ lop kế bên, mặt đứa nào đứa nấy mừng húm cả lên, đúng là đồ hám trai !
- Sao Băng Băng lại đứng đây? Không lẽ Băng Băng tới tìm tui à? - Hoàng Vũ cười nham hiểm.
- Tôi dù có điên cách mấy cũng không rảnh hơi đi tìm cậu làm gì. - nó định quay đi thì bị Hoàng Vũ nắm tay giữ lại, nó cố giật ra nhưng dù gì nó cũng là con gái mà, sức không bằng tụi con trai nhất là dân bóng rổ như tên này nên nó quay lại với con mắt sắt đá - Cậu làm cái gì thế? Bỏ ra, để tôi về lớp.
- Mình chỉ muốn hỏi Băng Băng có thích mấy món quà mình tặng cho Băng Băng không?^^
- Hừm...tôi đem tặng cho mấy đứa trong lớp tôi hết rồi, có gì gặp tụi nó mà hỏi.
- Hả????????????????? - Hoàng Vũ hoảng hốt khi những món quà cậu mua cho nó lại được đem "hiến dâng" cho người khác (cha mẹ ơi...mấy món đó đâu có rẻ đâu....thèng này cũng thuộc lại công tử đàng hoàng ấy chứ TT^TT)
- Gì mà "hả"? Tôi nói thật đấy chứ không chơi đâu. - nó giật vội tay mình ra khỏi tay Hoàng Vũ và định quay đi lần nữa thì lại bị cậu nắm hai bên vai giữ lại. Nó cảm thấy khó chịu liền hất ra và quay mặt lại thì thấy Hoàng Vũ như muốn mếu. Nó muốn cười lắm nhưng nó chỉ cười bên trong chứ không để lộ ra ngoài.
- Tại sao...cậu nỡ nào...lại đem tặng cho ng khác chứ? Có biết là mình đã mất cả hàng đống giờ (+ MONEY) để tìm kiếm món quà thích hợp cho cậu không?
- Ơ hay...cái đó là do cậu tự nguyện chứ tôi đâu đề nghị đâu. Kiếm nhỏ khác mà tặng chứ đừng kiếm tôi. Vậy đi, tôi đi về lớp. - nói xong nó chuồn lẹ để mặc cho Hoàng Vũ ngồi đó than thở (+ suýt đập đầu vô tường vì đau khổ )
Sau khi đã đi xa, nó chợt bật cười. Không hiểu sao nó không thể nhịn cười nổi khi thấy những hành động quá ư là "quái dị" của Hoàng Vũ. Đường đường là một HOT BOY mà không ngờ "dây thần kinh cũng bị chạm mạch", cũng may chỗ nó đứng cười là chỗ không có ai, không thì người ta cũng tưởng nó bị "hâm". Nó bắt đầu cảm thấy có gì đó len lỏi trong người nó, một niềm vui mới chăng? Nó cũng không biết , thôi thì mặc xác cho chuyện gì đến rồi sẽ đến. Nó chỉnh sửa lại mình rồi lại tiếp tục với gương mặt "băng giá" đó bước vào lớp. Ngọc Hoa thấy nó liền chạy lại:
- Từ sáng đến giờ trốn ở đâu thế? Nghe nói có học sinh mới vô trường mình đấy !!! ^O^
- Cập nhật thông tin cũng nhanh quá hen, ừ thì có đó, học lớp 12D.
- Ờ...Hả??? Sao bà biết???
- Tôi dẫn thằng đó về lớp chứ đâu. Đi học sớm nên gặp hắn đang đứng trước cổng trường không biết văn phòng nằm ở đâu nên giúp đỡ.
- Ý da...ghia quá...lần đầu tiên thấy bà giúp người đó...có ý đồ gì không vậy?
- Chẳng có ý đồ gì cả... bà cũng về chỗ ngồi đi, cô sắp vô rồi.
Ngọc Hoa thấy dáng cô chủ nhiệm đằng xa xa liền chạy vọt xuống chỗ ngồi của mình. Nó lắc đầu nhìn cô bạn thân của nó rồi lại quay lên bảng. Nó lại nhớ tới người con trai trong mơ của nó rồi lại nhớ đến Mã Thiên. Nó không biết hai người có phải là một hay không nhưng với mái tóc đó thì không thể lầm vào đâu đc. Nó lầm bầm trong miệng như đang nói chuyện một mình, một tay của nó nắm chặt mặt dây chuyền hình thánh giá trên cổ:
- Is that the person who I have been looking for for three years?.......
Học hết ba tiết đầu, thì chuông reng báo hiệu giờ ra chơi. Ngọc Hoa thì chịu hết nổi gục đầu xuống bàn để ngủ, còn nó thì lôi cuốn sách tiểu thuyết gì đó ra ngồi đọc. Đang đọc ngon lành thì tụi bạn nữ trong lớp nó bắt đầu xôn xao lên. Ngọc Hoa do ồn ào nên ngủ cũng không được, cô ngẩng đầu dậy và nhìn ra ngoài cửa:
- Chuyện gì bên ngoài vậy?
- Chẳng biết nữa, đừng có nhiều chuyện là được rồi.
- Băng Băng !!! Có người tìm cậu nè !!! - một nhỏ trong cái đám xốn xang đó quay đầu kêu tên nó.
Nó nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn và bước ra. Thì ra là Mã Thiên, nó không ngờ hắn lại xuống đây tìm nó thật, nó quay lại nhìn đám con gái với con mắt ra lệnh vào lớp hoặc đi chỗ khác. Đương nhiên mấy nhỏ này tuy ham trai nhưng sợ nó cực kỳ, thế là cả đám tản ra đường ai nấy đi. Nó quay lại nhìn Mã Thiên, trông cậu không khác gì một con vật bé nhỏ vừa sắp bị làm thịt xong:
- Cậu kiếm tôi có chuyện gì à?
- Băng Băng dẫn tôi đi tham quan trường được không?
- Lớp trưởng lớp cậu đâu? Không dẫn cậu đi à?
- Lớp trưởng lớp mình đi xuống canteen với bạn gái của cậu ấy rồi (thằng này thật thà thấy sợ )
- Hừ...đúng là vô trách nhiệm, được rồi để tôi dẫn cậu đi vậy. - thế là nó quay đi một mạch, hắn lại lẽo đẽo theo sau. Trong lớp ai cũng trố mắt ra mà nhìn.
Nó dẫn hắn đi khắp nơi trong ngôi trường rộng lớn này. Nó chỉ tay giới thiệu lớp này là lớp nào rồi phòng thư viện ở đâu. Hắn cũng chăm chú lắng nghe nó như để ghi nhớ tất cả mọi thứ trong đầu. Sau 15" đi tham quan hết tất cả "ngõ ngách" trong trường, nó lấy tay vịnh vào một thân cây nào đó thở hổn hển. Từ trước đến giờ nó không nghĩ là mình sẽ đi hết tất cả khuôn viên trong đây trừ ngày đầu tiên học ở trường này. Đột nhiên, hắn đưa cho nó một tờ khăn giấy, mỉm cười (tác giả xịt máu cam A!!!):
- Băng Băng lau mồ hôi đi.
- Cảm ơn... - nó nhận lấy tờ khăn giấy đó và chầm chậm lau từng giọt mồ hôi trên mặt nó.
- Băng Băng biết nhiều quá, chắc mai mốt mình phải nhờ Băng Băng giúp đỡ dài dài ^^
- Hừm...bộ cậu sợ mấy đứa trong lớp cậu hay sao mà không nhờ tụi nó?
- À không phải....là vì......................
- Vì cái gì? - nó nhìn hắn hỏi một cách lạnh lùng (nhỏ này vô tâm thấy ớn luôn >"<)
- Vì...khi ở bên cạnh Băng Băng, mình thấy an tâm nhiều lúc, nói chung là...mình tin tưởng Băng Băng rất nhiều...chứ không như những người khác....
Lần này thì nó đơ thật sự. Nó nhìn hắn với con mắt cực cực cực kỳ ngạc nhiên. Lần đầu tiên có người con trai nói thế với nó. Nó quay mặt đi, có gì đó trong lòng nó cảm thấy khó chịu nhưng cũng có chút gì đó rất hạnh phúc. Mã Thiên thấy thế tưởng nó bị gì liền hỏi với vẻ lo lắng :
- Băng Băng sao thế??? Có cần phải vô phòng y tế không???
- Không...tôi có bị bệnh gì đâu mà vô, cậu ngốc.
- À..... - mặt hắn ngớ ra, công nhận nhìn Mã Thiên ngốc thiệt. Nó dường như nhịn cười không nổi nữa rồi nên cười phá lên một cách tự nhiên.
- Hahahahahahahahahaha !!! Sao mặt cậu trông khó coi thế !!! Tôi không có sao hết đó , người như tôi không có dễ chết đến thế đâu.
- À ừ....không sao thì tốt rồi....mà nè....
- Gì? - nó ngừng cười rồi trở lại với gương mặt "băng giá" của nó nữa.
- Băng Băng cười trông đẹp và dễ thương mà...sao Băng Băng lại không cười?
Nó im lặng. Nó không muốn trả lời câu hỏi này. Nó cúi đầu nhìn xuống đất, ký ức ba năm trước lại ùa về. Nó sợ hãi đến tột cùng, gương mặt nó trắng bệch. Một tay của nó run run đưa lên chạm vào một bên mắt đang băng lại. Mã Thiên thấy thế và nghĩ rằng có lẽ hắn đã hỏi một câu không nên hỏi. Hắn vội nắm tay nó làm cho nó giật mình, trở về với hiện tại :
- Này...cậu làm gì thế?
- Mình thấy...sắc mặt Băng Băng không tốt? Có chuyện gì vậy?
- Không, chẳng có gì cả. - nó giật tay nó ra khỏi hắn. Hắn cũng chẳng hỏi gì thêm.
Hai người lại tiếp tục đi nhưng lần này lại là "người trước kẻ sau" tức là nó đi trước , hắn lẽo đẽo theo sau (cứ y như cún con ấy nhỉ hihi). Nó thầm nghĩ rằng nó phải quên đi mọi thứ , nó không muốn nhớ lại những ký ức đau buồn đó nữa. Nó phải tự giải phóng mình nhưng mọi thứ sao thật khó khăn với nó. Đang vừa đi vừa suy nghĩ như thế thì Hoàng Vũ từ đâu nhảy ra:
- Hi my Băng Băng !!! ^^
- Tôi là Băng Băng của cậu hồi nào vậy? Tránh ra để tôi đi.
- Nè ! Mình chào thì ít nhất cậu cũng chào lại chứ ="=.
- Điên vừa thôi, tránh ra đi. - nó cố tìm đường để đi nhưng nó lánh sang hướng nào thì Hoàng Vũ lại chặn hướng đó. Nó bực mình lắm nhưng không nói được gì. Hắn từ đằng sau lưng nó đi lên.
- Chuyện gì thế Băng Băng?
- A ! Cậu là....
- - A! Cậu là học sinh mới lớp tui phải không? ^^ - Hoàng Vũ chỉ vào hắn cười và nói.
- Ừm...còn cậu là... - hắn cố gắng nhớ ra Hoàng Vũ nhưng nhớ mãi cũng không đc gì (tên này bị bệnh đãng trí nặng)
- Chài đất !!! Tui ngồi kế cậu mà cậu còn không nhớ ra thì bó tay rùi ! À, mà sao cậu ở đây?
- Tôi nhờ Băng Băng dẫn đi tham quan trường.
- Hả??? Lớp trưởng đâu không nhờ??? Mà sao cậu biết Băng Băng???
- Tôi là người đưa cậu ấy lên lớp sao cậu ấy không biết tôi được? - nó đứng lùi ra xa nhìn Hoàng Vũ bằng con mắt sắt đá.
- Oh ! Thế mà cứ tưởng...phù...may ghê !!!
- Tưởng cái gì? Tôi về lớp đây. Cậu dẫn Thiên về lớp đi. - nói xong nó đi ngang qua Hoàng Vũ nhưng không quên nói lại với hắn - Có gì cậu đi theo tên "hâm" này về lớp. Gặp lại sau.
- À ừ...cảm ơn Băng Băng.
Sau khi đợi nó đi khuất rồi thì Hoàng Vũ quay qua nhìn hắn với con mắt hình lựu đạn. Hắn bắt gặp được ánh mắt đó nhưng làm lơ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Thật sự hắn cũng chẳng cần Hoàng Vũ dẫn về lớp vì bây giờ hắn thuộc đường rồi (nhờ Băng Băng chỉ dẫn mà lị hehe). Hoàng Vũ nghiến răng nói thầm trong miệng :
- Đụng đến Băng Băng thì chỉ có nước chết với tao thôi...đừng tưởng là học sinh mới thì tao không dám làm gì...Hãy đợi đấy...
- Tiết cuối cùng của nó là học thể dục. Không hiểu do tình cờ hay duyên phận mà lớp nó lại học chung với lớp 12D, cái lớp nổi tiếng là tập trung nhiều HOT BOY (trong đó có cả Hoàng Vũ và Mã Thiên, tên này mới được nhập vô ^^). Nhưng nó chẳng quan tâm gì mấy đến cái bọn HOT BOYS đó ngoại trừ những đứa con gái trong lớp nó.
"Thấy trai là cười tít mắt...ham trai quá..." - nó nghĩ thầm trong đầu.
Mã Thiên bị con gái bu nhiều nhất vì hắn là học sinh mới nên cần được cập nhật thông tin. Được biết hắn chưa có một mảnh tình vắt vai nào, cả đám con gái mừng rỡ. Thấy ngứa mắt , nó liền quay qua, hằn giọng một cái rồi nói với bọn con gái lớp nó một cách lạnh lùng (có thể làm ng khác đóng băng đấy hehe):
- Nè, vô tập trung đi. Muốn bị ghi vô sổ đầu bài hết cả đám à?
Thấy lớp trưởng giở chiêu "băng giá", cả đám rụt rè quay lại và xếp hàng theo đúng thứ tự của mình. Hắn quay qua nhìn nó cười hiền ý tỏ cảm ơn nó đã cứu hắn. Nó không nói gì, đi lên hàng đầu ngồi phịch xuống đất. Còn Hoàng Vũ thì lanh chanh lọc chóc ráng chen lên hàng đầu để ngồi kế nó nhưng rút cuộc bị đẩy xuống hàng thứ ba sau hắn:
- Hôm nay thầy thể dục của lớp 12D nghỉ nên tôi sẽ dạy cả hai lớp ở đây ! - cô giáo TD của lớp 12A nói. - trước tiên tôi muốn kiểm tra thực lực của các em trước.
Cô Quỳnh, giáo viên TD lấy ra hai cây cột và trên đó đã được gắn sẵn một thanh sắt ngang khá cao để nối hai cây cột lại. Sau khi đã sắp xếp vị trí cho dụng cụ thể thao một cách vững chắc, cô Quỳnh quay lại cả hai lớp nói tiếp :
- Các em xếp hàng, sao đó từng người nhảy lên, bám vào thanh sắt đó và quay thân mình, sau đó đáp xuống một cách an toàn bên tấm đệm kia. Ai quay được từ 1 đến 5 vòng sẽ được 7 điểm, từ 6 đến 8 vòng thì được 8 điểm, từ 8 vòng đến 10 vòng thì được 9 điểm, và hơn 10 vòng thì sẽ được 10.
Đám con trai thì không nói gì vì sức họ còn hơn con trâu, đặc biệt là Hoàng Vũ, cậu tự tin với sức của mình có thể đu trên cây sắt đó hơn 10 vòng để có thể ấn tượng với nó. Còn bọn con gái bắt đầu hơi sợ vì tụi nó còn chưa chắc mình quay được 1 vòng huống hồ gì quay thêm vòng thứ 2 hay thứ 3. Mặt nó thì vẫn như thế, không biểu lộ gì ra ngoài. Cô Quỳnh nhìn xung quanh thấy tình hình có vẻ không được ổn cho lắm, cô suy nghĩ gì đó rồi nói :
- Có em nữ nào xung phong lên làm trước để các bạn nữ ở đây không sợ không?
Chẳng thấy ai giơ tay ngoại trừ Ngọc Hoa, Ngọc Hoa quay qua thấy sao có mỗi mình cô liền cầm tay nó giơ lên theo. Nó hết hồn định giật tay xuống nhưng Ngọc Hoa giữ chặt không cho nó buông ra. Nó nhìn Ngọc Hoa hỏi :
- Này...bà định làm gì thế?
- Hì.....bà có năng khiếu, tui cũng có. Vậy mình kiểm tra trước cho xong chuyện, rồi còn động viên cho mấy nhỏ khác nữa chứ. Không lẽ bà để tụi nó ngồi ở đây hoài mà không lên kiểm tra để rồi ăn con 1 à?
Nó thôi không nói nữa và cũng bước lên với Ngọc Hoa. Hoàng Vũ và hắn ngạc nhiên nhìn nó nhưng nó không đoái hoài đến , tiếp tục bước lên và đứng bên cạnh cô Quỳnh. chờ cho cô bạn của nó làm trước :
- Chà...hôm nay ngạc nhiên à nhe...lần đầu tiên cô thấy Vũ Hoàng Ngọc Hoa và Hoàng Băng Băng tự nguyện lên đây đấy.
- Hì, tụi em lên để trấn an các bạn nữ chứ cô. Dù gì cũng là ban cán sự trong lớp mà .
- Nói nhiều quá...bà nhảy lẹ đi. - nó giục Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa quay qua cười không nói gì. Cô lấy đà từ xa và chạy lên. Hai tay cô nắm lấy thanh sắt và cô bắt đầu quay người. Cả đám ngồi dưới đếm từng vọng mà cô quay trên thanh sắt đó.
1...2....3....4
10...11....12...13...14...15
Ngọc Hoa nhẹ nhàng buông tay ra và đáp xuống cũng nhẹ nhàng không kém. Cả đám trố mắt ra nhìn, không ngờ một cô gái nhìn mảnh khảnh như cô mà lại có thể quay được đến 15 vòng. Cô quay lại nhìn nó , nó giơ một ngón tay lên ý nói rằng cô đã hoàn thành rất xuất sắc. Cô Quỳnh cũng ngạc nhiên không kém , cô ghi vào sổ cho Ngọc Hoa nguyên 1 con mười. Ngọc Hoa đi nangg qua đập nhẹ lên vai nó nói nhỏ :
- Phá kỷ lục của tui đi bà ^^
- Hừm... - nó chỉ im lặng không nói gì.
Cả đám im lặng chờ đợi xem nó quay như thế nào và số vòng nó quay có hơn của Ngọc Hoa hay không. Mã Thiên và hắn cũng như thế , hai tên trố mắt ra xem nó sẽ thực hiện những cú quanh người một cách ngoạn mục như thế nào. Nó hít sâu vào và lấy đà chuẩn bị...
- Nó chạy lên phía trước với tốc độ thật nhanh rồi nắm lấy thanh sắt, nó bắt đầu quay. Cả đám con gái lẫn con trai ở dưới trố mắt ra nhìn nó, trong đó có cả Hoàng Vũ và hắn. Nó tuy là con gái nhưng sức của nó cũng có thể bằng con trai một chút đấy !^^ Nó quay người, cả đám ở dưới thi nhau đếm từng vòng mà nó quay được :
Đúng 100, nó thả tay ra, lộn một vòng rồi đáp xuống. Cả đám học sinh cùng cô giáo đều trố mắt ra nhìn nó. Ngọc Hoa vỗ tay như lời khen thưởng. Cô biết sức của nó còn hơn cả một thằng con trai ấy chứ có đều dạo này tinh thần của nó không tốt nên sức khoẻ cũng tụt theo. Nó đi xuống không quên vỗ nhẹ cô Quỳnh :
- Cô ơi, em phá kỷ lục rồi nhé. Cô ghi điểm vô sổ đi.
Lúc này cô Quỳnh mới tỉnh dậy và lúi húi ghi vô sổ điểm. Nó đứng bên cạnh Ngọc Hoa, Ngọc Hoa quay qua nhìn nó mỉm cười thật tươi :
- Bà đúng là bạn của tui mà !^^
- Hừ....bà xạo vừa thôi , bà có thể quay hơn 15 vòng ấy chứ , sao quay được nửa chừng rồi dừng?
- Hì...tui muốn bà phải trổ tài cho tụi con trai lớp bên xem
- Mắc mớ gì cho tụi "sinh vật lạ" đó xem? - nó nhìn thẳng nhưng vẫn tiếp tục nói.
- Chài...chủ yếu tui muốn tụi nó sợ bà để khỏi gửi thư nữa đó
- Chắc bà phạm sai lầm nữa rồi...
- Hả? Là sao?
- Bà không thấy ánh mắt của mấy tên "sinh vật lạ" nhìn tôi sao?
Lúc này , Ngọc Hoa mới để ý thấy những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của tụi con trai đang nhìn chằm chằm vô cả hai đứa (tất nhiên là nhìn vô nó nhiều hơn rồi). Ngọc Hoa bắt đầu thấy ớn lạnh , quay mặt vô thân cây cổ thụ gần đó , nó nhìn và nói :
- Nè , muốn đập đầu vô cây thì cũng nên chọn chỗ kín một chút. Bà đập ở đây dễ gây sự chú ý.
- Chài đất ơi !!! Tui chỉ làm cho bà nổi bật thôi mà, sao tụi nó nhìn tui?>"<
- Hừm...con gái quay 15 vòng là thuộc hạng EXCELLENT rồi hiểu chưa?
- Ặc ặc...tui...
Chưa kịp nói gì thì Ngọc Hoa và nó nghe thấy tiếng la hét của bọn con gái. Hai người đứng từ xa nhìn vô thì thấy....
Cả nó lẫn Ngọc Hoa đều thấy Hoàng Vũ đang chuẩn bị lấy đà để chạy lên nắm thanh sắt đó. Cậu làm đúng y như dự đoán của nó. Cậu cũng quay người trên thanh sắt ấy và cả đám cũng đứng ở dưới đếm từng vòng cậu quay được. Nó cũng đứng đó đếm nhưng nó dòm từ xa chứ không thích chen vào đám đông.
Hoàng Vũ đám xuống nệm "phịch!". Đám con gái lại hò hét, cổ vũ cậu nhưng cậu đâu để ý đến nhỏ nào trong đám đó. Cậu nhìn ra phía cây cổ thụ, nơi nó đang đứng với Ngọc Hoa và mong nó sẽ tỏ ra thái độ gì đó khác với cậu nhưng không. Nó chỉ mãi lo nói chuyện với Ngọc Hoa mà không đoái hoài gì tới Hoàng Vũ. Hoàng Vũ lặng lẽ bước ra khỏi tấm nệm rồi ngồi xuống ghế đá, nghỉ mệt. Lần này tới hắn, Hoàng Vũ nhìn chầm chầm xem hắn làm được gì.
"Để coi cái tên "yểu điệu" này làm được trò trống gì...người gì đâu dáng như con gái" - Hoàng Vũ nghĩ như thế về hắn.
Hắn không lấy đà như Ngọc Hoa, nó và Hoàng Vũ. Hắn chạy lên một mạch rồi cũng nắm vào thanh sắt ấy nhưng chỉ bằng một tay. Hoàng Vũ há hốc mồm, nó cũng không khỏi ngạc nhiên. Hắn quay người trên không trung như là chong chóng vậy. Cả đám lại tiếp tục đếm (tụi nghiệp mấy đứa này ghê, ngồi đếm hem sợ tốn nước bọt ).
100.....
110........
120...........
130.................
140......................
155............................
Hắn nhẹ nhàng đám xuống và không hề gây ra một tiếng động. Cả đám, nhất là con gái trầm trồ nhìn hắn khen ngợi. Vậy là hắn đã phá được kỷ lục của nó là 100 và của Hoàng Vũ là 140. Hắn không nói gì cả chỉ đi lướt qua bọn con gái rồi đi tới chỗ nó đang đứng ngay thân cây cổ thụ. Nó ngạc nhiên nhưng vẫn đứng đó không đi đâu cả :
- Hồi nãy Băng Băng giỏi quá , quay được đến 100 vòng ^^
- Có gì đâu , cậu cũng thế thôi.
- Hì... - hắn lại cười, nụ cười "giết chết" bao nhiêu cô gái (trong đó có tác giả TT__TT)
- Cậu là học sinh mới à? - Ngọc Hoa đâu ra xuất hiện làm hắn hết hồn.
- À...ừ...còn bạn là...
- Tui là Ngọc Hoa, bạn thân của con "băng giá" nì. - Ngọc Hoa vừa nói vừa chỉ qua nó. Nó quay qua liếc nhìn , một cái nhìn hình lựu đạn. Ngọc Hoa cười trừ.
- Hihi...hân hạnh đc gặp bạn. ^_^
- Cậu nhìn cũng bảnh trai quá hen , chắc cũng thuộc dạng HOT BOY rùi. - Ngọc Hoa nhìn hắn, mắt chớp chớp.
- À..........làm gì có đâu..... - mặt của hắn tự nhiên đỏ lên, lại còn ngớ ra khiến cho nó không thể nào nhịn cười nhưng cũng ráng nhịn để không làm hắn quê.
Hắn, nó và Ngọc Hoa đứng nói chuyện với nhau một cách thân thiết khiến cho ai cũng phải ganh tị vì xung quanh nơi đó, ánh hào quang toả ra rất nhiều. Lúc đó , có một người đứng trước cổng trường nó , cười một nụ cười đầy nham hiểm và nói :
- Em gái...anh quay lại để rước em về đây...
Đến giờ tan học, nó cùng Ngọc Hoa bước ra khỏi cổng trường để đi về. Bỗng nó chợt thấy gì đó rồi kéo Ngọc Hoa đi thật nhanh. Ngọc Hoa thấy lạ liền hỏi nó :
- Này, bà làm gì kéo tui đi nhanh thế? Bộ trốn FAN hâm mộ à?
- Fan gì ở đây...không đi lẹ là tôi gặp...
- Băng Băng !!! - một giọng nói vang lên từ xa khiến bao con mắt quay lại dòm ngó.
-...rắc rối.... - nó vừa nói hết câu thì có người chạy từ xa lên ôm lấy cổ nó làm nó không kịp tránh.
- Em gái iêu quý !!! - Ngọc Hoa lúc này mới bàng hoàng nhìn lại tên con trai đang ôm lấy bạn của cô.
Một tên cao 1m90 (cao hơn 2 tên kia), tóc dựng đứng màu đen, đôi mắt của hắn cũng màu xám y như của nó nhưng có điều không long lanh như nó thôi. Ăn mặc cực kỳ cool, bao nhiêu đứa con gái đều phải quay lại nhìn hắn với vẻ cực kỳ hâm mộ và tò mò :
- You...làm gì ở đây? - nó đẩy hắn ra một cách mạnh bạo không thương tiếc.
- Anh qua đây là để tìm em gái mà hihi. - tên con trai đó vừa xoa xoa một bên mặt vừa bị đấm vừa cười cười.
- Tôi không quen biết gì với you hết , đi về Mỹ dùm cái đi !!! - nó xách cặp và đi thẳng một mạch.
Ngọc Hoa nhìn kỹ thấy hai người này có nét gì đó giống nhau. Thấy tên con trai vẫn đứng đó , Ngọc Hoa khều khều. Hắn ta quay lại nở nụ cười thật tươi (vũ khí giết con gái của hắn ta đấy) nhưng có vẻ không đá động gì tới Ngọc Hoa cả :
- Cậu là gì của Băng Băng?
- Vậy "tiểu thư" là gì của em tui?^^
- Mình chỉ là bạn thân của Băng Băng thôi. Còn cậu?
- Tui là Ngọc Thành, anh trai sinh đôi của Băng Băng !^^
- Hèn gì...hai người nhìn giống nhau quá...à mà thôi, chào cậu. Mình về đây. - thế là Ngọc Hoa bước đi ngang qua Thành.
Thành chỉ kịp ngoái đầu lại, nhìn dáng của Ngọc Hoa khuất dần rồi nói :
- Cậu vẫn thế....Hoa à...
Buổi tối hôm đó , nó không hề được yên tĩnh một chút nào hết. Ông anh sinh đôi của nó tự dưng đâu ra xuất hiện, không những ở chung nhà mà ngay ngày hôm sau , "tên iu quái" này (theo nó nghĩ là như thế) sẽ học chung trường với nó. Nó ngồi im lặng coi thời sự trong khi Thành cứ nhảy dựng dựng xung quanh. Nó ghét con trai mà sao ông trời lại cho con trai bao quanh nó nhiều thế , đúng là "ghét của nào trời cho của đó". Chịu không nổi với "tên iu quái" bị "giật dây thần kinh" này nữa. Nó quay qua liếc nhìn một con mắt sắt đá :
- Này...bộ bị điên hay sao mà cứ nhảy vòng vòng quanh nhà thế hả?
- Đâu có đâu ^^, tại dzì anh đang dzui ấy mà hí hí.
- Nếu có bị "hâm" thì làm ơn đi chỗ khác đi, tôi không thích bị quấy rầy đâu.
- Kìa...em gái iêu của anh...em "lạnh" với ai thì đc chứ...nỡ nào lạnh với anh dzậy? - Thành quàng tay qua cổ nó. Nó cảm thấy khó chịu và hất ra nhưng Thành không buông tha, vẫn ôm lấy. Nó biết không thể quật ngã được tên này rồi đành im lặng, "ngoan ngoãn" chịu trận - này...sao tự nhiên ngoan thế bé ^^?
-...... - nó im lặng không nói gì cả , mắt vẫn dán vô tivi.
- Nè bé , không nghe anh nói à?
-...... - vẫn im lặng.
- Bé à... - Thành dùng một tay, nâng cằm của nó quay mặt nó lại. Nó nhìn anh với con mắt lạnh chưa từng thấy.
- You làm gì thế? Bỏ ra...
- Lúc anh nói chuyện, em phải nhìn mặt anh chứ, sao lại để mặt dán vô tivi như thế.
- Thôi đi !!! Anh đừng giả tạo nữa !!! - nó hất tay Thành ra, tắt tivi rồi quay lưng đi lên phòng.
Thành nhìn nó, nụ cười nửa miệng. Dường như trước đó hai người đã có xích mích với nhau. Thành ngồi xuống ghế sofa, tay cầm điếu thuốc hút từng đợt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ :
- Chuyện ba năm rồi...mà vẫn còn nhớ....
[Ký ức về ba năm trước, lúc nó đang đứng đối đầu với người mà nó "thầm thương trộm mến" bấy lâu. Kế bên là cô bạn thân của nó đang ra vẻ rất sợ hãi.]
- Thả cô ấy ra !!! Cô ấy có làm gì các người đâu???
- Vậy chứ cô em tưởng cô em không làm gì à? Tưởng một cái đấm và một cái đá của cô em sẽ làm tụi này sợ à? Lầm to !!!
- Dù gì bạn tôi cũng biết đau đấy !!! Các người mau tránh ra đi !!!
- Hahaha !!! Muốn lấy lại bạn mình thì đánh với tụi này trước cái đã ! Nghe nói võ nghệ của cô "tiểu thư" nhà họ Hoàng đây cũng phải thuộc loại vừa...
- Muốn đánh lộn thì ok hết !!! Chỉ cần để bạn tôi qua một bên và đừng **ng chạm gì đến cô ấy !!!
- Được thôi. - tên cầm đầu để Ngọc Hoa qua một bên. Ngọc Hoa mặt tái mét nhưng nó vẫn cố điềm tĩnh lại để Ngọc Hoa không lo lắng cho nó.
- Được rồi, ai muốn đánh với tôi trước?
- Hay để tôi đi đội trưởng? Dù gì...tôi cũng quen biết con pé này... - một giọng nói cất vang từ đằng sau.
- Được ! Giao cho mày đấy !
Từ đằng sau bước lên, nó không tin vào mắt mình nữa. Đó là Thành, người anh song sinh mà nó rất mực tin tưởng, sẵn sàng tâm sự đủ thứ điều và cũng sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp "làm mai" anh nói với Ngọc Hoa. Nó sững sốt nói không nên lời nhưng rồi cuối cùng cũng rặng ra được từng chữ rõ rệt :
- Tại sao...tại sao anh lại ở đây?
- Vì tôi nằm trong nhóm này, thế thôi ! - Thành cười đểu với nó.
- Vậy ra chính anh đã kể hết mọi chuyện của tôi...
- Hahaha !!! Ai biểu cô bé ngây thơ quá !!! Chuyện riêng tư của con gái ai lại kể cho con trai nghe bao giờ, và tốt nhất là không nên kể cho chính người anh của mình nghe !!!
Nó như muốn khóc nhưng khóc lúc này là không thể. Nó ráng nhịn được chừng nào hay chừng nấy. Nó nhìn Thành , nó đã đau rồi nay lại càng đau hơn , sao nó lại có thể đánh nhau với chính anh nó chứ?
- Chuẩn bị đi bé iêu à. - Vẫn cách xưng hô ấy nhưng sao mà nó thấy nhói trong lòng không thể tả.
Thế là hai bên nhào vô quýnh. Cả hai bên không ai là tay vừa cả. Nó vừa đánh vừa đỡ trong khi Thành chỉ tấn công nó mà thôi. Cũng may Ngọc Hoa không thấy cảnh này vì cô đã bị bịt mắt từ đời nào , chứ không thì Thành chỉ có nước chết với Ngọc Hoa mà thôi.
- Không phải anh thích Ngọc Hoa hay sao??? - nó vừa đánh vừa hỏi chuyện anh nó.
- Đương nhiên anh thích cô ấy...thích nhiều lắm chứ... - Thành tiếp tục tấn công em mình không thương tiếc nhưng cũng không quên trả lời câu hỏi của nó.
- Vậy tại sao anh lại làm thế này hả???
- Vì...anh muốn loại trừ em...
- Cái gì cơ???
- Em là cái gai trong mắt anh , em không hề bỏ Ngọc Hoa ra thì làm sao anh có thể tiếp cận cô ấy? Không có em thì anh đã có cô ấy dễ dàng rồi... - Thành đánh vào bụng của nó một cái rõ mạnh.
Nó ngồi khụy xuống , ôm bụng mình mà trong lòng không khỏi đau đớn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ , Thành quay đi và không quên nói với tên cầm đầu :
- Tự xử nhé đội trưởng , tôi về nhà nghỉ ngơi một chút.
- Cứ để đó.
Thành đi mất dạng. Nó bắt đầu thấy cay ở khoé mắt , nó khóc. Nó đau đớn đến nỗi không thể diễn tả được nỗi đau của nó như thế nào. Tên cầm đầu đi lại với một vật rất nhọn trên tay hắn. Hắn nâng mặt của nó và ......
hjx sợ wúa đừg dọa cún típ naz
- A !!!!!!! - nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Những giọi mồ hôi lăn trên má nó , nó đang rất sợ và hoảng hốt.
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ , khuôn mặt thoáng lên nỗi buồn và nó khóc. Nó khóc không ngừng , nó khóc y như lúc nó phát hiện ra điều mà nó không hề muốn thấy. Đã lâu rồi nó không được khóc như thế này. Nó ước rằng nó đừng thích tên kia thì chuyện đâu ra nông nỗi này , nó ước rằng nó sẽ ráng giữ kín tâm sự của nó hơn để rồi sau này không phải gặp hậu quả nghiêm trọng. Bằng chứng chính là con mắt phải của nó. Nó bước xuống giường và nhìn vô gương. Nhìn nó lúc này như một cái xác không hồn , nó nhẹ nhàng tháo cái băng trên mắt nó ra. Một vết sẹo dài từ hàng lông mày cho đến má phải của nó. Nó vẫn còn nhớ lúc đó , máu hoà vào nước mắt của nó chảy xuống từng giọt , từng giọt dưới đất. Bọn người kia sau khi đã hành hạ nó thì bỏ đi , không để lại vết tích gì. Cũng may nhờ Ngọc Hoa gọi cấp cứu kịp thời chứ không thì mắt nó sẽ không biết ra sao và như thế nào.
Về đến nhà sau 3 tháng nằm liệt giường trong bệnh viện do phải mổ con mắt đó , nó dùng băng cứu thương băng lại để không ai có thể thấy vết sẹo này. Nó vẫn còn nhớ ánh mắt của Thành lúc đó nhìn nó , vô tâm , lạnh lùng , sắt đá , không một chút cảm xúc nhưng miệng thì cười đắc thắng. Nó không hiểu tại sao bao nhiêu lâu nay hai anh em đều tốt với nhau vậy mà...anh nó nỡ nào lại hại nó như thế này. Nó không dám kể lại cho ba mẹ nghe và nó quyết định đi về VN để học với cô bạn của nó.
" Cộc cộc " - tiếng gõ cửa làm nó giật bắn người , quên luôn cả những suy nghĩ trong đầu.
- Ai đấy? - nó vội vàng băng lại vết sẹo và nói.
- Anh đây , vô được không em gái? - thì ra là Thành , nó băng xong rồi đi ra mở cửa. Thành đứng dựa vô tường nhìn nó cười.
- Chuyện gì mà lại kêu giờ này?
- Nhớ em gái thì kêu thôi - Thành lại nở nụ cười đểu.
- Anh làm ơn đừng chen vào cuộc sống của tôi nữa , tôi đã quá mệt mỏi với anh rồi. Anh mau về phòng anh đi. Tôi không muốn gặp mặt anh. - nói xong , nó định quay vào đóng cửa thì Thành dùng chân chặn lại.
- Nè , em gái iêu , trong nhà chỉ có một phòng duy nhất , chẵng lẽ em nỡ nào để ông anh này ngủ ngoài phòng khách lạnh lẽo kia sao?
- Hừ...tôi đâu kêu anh qua đây , tự anh tự nguyện thì tự lo kiếm nhà mà ở. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. - nó cố đóng cửa lại nhưng sức nó giờ đây không còn như xưa nữa. Thành chỉ cần dùng tay đẩy mạnh một cái là nó văng ra và ngồi bệt xuống đất.
- Đừng có lạnh lùng với anh như thế , dù gì chúng ta cũng là anh em sinh đôi với nhau mà. - Thành đóng cửa phòng đi lại và nâng mặt nó lên.
- ANH TRÁNH RA ĐI !!! - nó gạt tay Thành ra khỏi mặt nó. - TÔI GHÉT ANH ĐỤNG VÀO TÔI !!!
- Tuỳ em thôi , có gì anh ngủ dưới đất cũng được. - nói là làm , Thành nằm xuống đất cạnh giường nó , không nói gì.
Nó cũng chẳng biết phải làm gì hơn là lên giường và nằm xuống ngủ. Nó quay mặt vô tường. Không gian im lặng bao trùm lấy cả căn phòng. Nó muốn nói chuyện với anh nó nhưng mà cứ mỗi lần nhớ đến ký ức ba năm trước thì nó chẳng thể nào mà quên được mối hận này. Đang lim dim định ngủ thì bỗng Thành cất tiếng :
- Anh...có chuyện muốn hỏi em...
- Nói gì thì nói đi.
- Anh...muốn....
- Anh muốn hỏi gì thì hỏi lẹ đi. Tôi không muốn nói nhiều đâu. - nó giục anh nó vì nó biết chuyện này có liên quan đến một người.
- Ngọc Hoa...có vẻ không nhận ra anh...cô ấy...hỏi tên anh mà cứ như là hỏi bạn mới quen...
-....... - nó biết điều đó từ rất lâu.
Ngọc Hoa thật sự chưa hề tiếp xúc với Thành. Hồi lúc mới quen , Ngọc Hoa chỉ bám lấy nó , nó chỉ có duy nhất cô là bạn thân nên nó cũng mặc kệ , cho cô muốn làm gì thì làm. Nhưng Thành thì lại khác , vừa nhìn thấy Ngọc Hoa thì anh đã đem lòng mến cô nhưng chỉ là một mối tình đơn phương. Nó không hay nhắc đến Thành trước mặt Ngọc Hoa vì mỗi lần nó nhắc đến thì lại bị Ngọc Hoa dẫn sang một chuyện khác. Thấy thế là nó đủ biết Ngọc Hoa không muốn dính dáng đến bọn con trai , nhưng nó không ngờ điều này lại làm cho Thành trở nên đau đớn và từ đó thay đổi tính nết của chính mình. Nhiều lần nó cố tình tạo ra những tình huống để Ngọc Hoa gặp được anh mình , nhưng Ngọc Hoa vẫn không chịu. Cứ bám dính lấy nó để rồi trong lòng anh nó dâng lên một sự ganh tị rất lớn. Nó im lặng một hồi lâu thì Thành lại lên tiến hỏi :
- Em...có biết tại sao Ngọc Hoa lại không thích nói chuyện với anh không?
- Vì nó không thích con trai , thế thôi. - nó trả lời một cách lạnh lùng nhưng câu trả lời của nó hoàn toàn đúng chứ không sai.
- Tại sao lại không thích? Con trai có gì không tốt?
- Sao anh không tự nhìn lại chính mình đi rồi hãy hỏi câu đó.
-... - lần này lại tới Thành im lặng.
- Nếu anh không biết nhìn lại chính mình thì sau này đừng hỏi bất cứ câu nào về Ngọc Hoa nữa. Ngủ đây. - nói xong , nó chìm vào giấc ngủ.
Thành vẫn nằm đó , đặt tay lên trán suy nghĩ. Anh biết hành động của anh đối với cô em gái mình là sai nhưng lòng ganh tị trong anh vẫn chưa nguôi. Cứ thấy Ngọc Hoa đi chung với nó là anh lại tức điên người mặc dù anh biết cả hai chỉ là bạn thân với nhau. Anh ngồi dậy vì không ngủ được nữa và đi lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài :